Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Thơ Alesandr Blok - Phần 2


16.CHẲNG ĐỂ LÀM GÌ VINH DANH HIỆP SĨ

Chẳng để làm gì vinh danh hiệp sĩ
Chẳng để làm gì em đến với tôi
Chỉ để thở than trên lò tắt lửa
Chỉ để nhảy trên ngọn lửa chết rồi!

Hay hạnh phúc qua nhanh, không chung thủy?
Hay tôi ốm đau, già cả, hom hem
Vẫn còn đây những tia lửa cuối cùng
Còn ngọn lửa để bùng lên đám cháy!
1908

Не затем величал я себя паладином

Не затем величал я себя паладином,
Не затем ведь и ты приходила ко мне,
Чтобы только рыдать над потухшим камином,
Чтобы только плясать при умершем огне!

Или счастие вправду неверно и быстро?
Или вправду я слаб уже, болен и стар?
Нет! В золе еще бродят последние искры,
Есть огонь, чтобы вспыхнул пожар!
1908


17.TÔI ĐỢI NGÀY GIÁ LẠNH

Tôi đợi ngày giá lạnh
Hoàng hôn xám tôi mong.
Tim chết lặng, ngân vang:
Em bảo rằng: “Em đến –

Chờ em ở ngã ba
Tránh người đông, sáng sủa
Để với đất vạm vỡ
Anh không thể lìa xa.

Lịm người trong lặng lẽ
Như tim anh, ngân vang
Cửa cho anh sẽ mở
Giữa hoàng hôn mùa đông”.
1901

Жду я холодного дня

Жду я холодного дня,
Сумерек серых я жду.
Замерло сердце, звеня:
Ты говорила: «Приду, —

Жди на распутьи — вдали
Людных и ярких дорог,
Чтобы с величьем земли
Ты разлучиться не мог.

Тихо приду и замру,
Как твоё сердце, звеня,
Двери тебе отопру
В сумерках зимнего дня».
1901


18.ĐỜI GIỐNG NHƯ ĐIỀU BÍ ẨN, TỐI TĂM

Đời giống như điều bí ẩn, tối tăm
Đời im lìm, giống như là ngôi mộ
Thôi thì để chúng thức từ giấc ngủ
Những đam mê của ngọn sóng dâng tràn.

Niềm đam mê cháy lên trong lồng ngực
Nỗi khổ người trần thì đã lãng quên
Chẳng có gì trong tương lai phía trước
Quá khứ thì đã đóng bởi màn sương.

Khi đó chỉ còn lại sự lặng yên
Vẫn trị vì trong con tim băng giá
Đời giống như điều bí ẩn, tối tăm
Như sa mạc tuyệt sinh và vô bổ.

Thôi thì đành chơi với những đắm say
Tìm an ủi cho khổ đau trong đó
Thật đầy đủ, những kẻ ngốc giang tay
Với bầu trời xanh im lìm lặng lẽ.

Trí tuệ người trần thì không được phép
Tìm thấy Chúa Trời ở chốn trần gian
Mà chỉ muôn đời thơ thẩn lang thang
Ở tinh cầu trống rỗng, không ai biết.

Mà nếu như ở đời này trống rỗng
Có những gì là khoái lạc, hân hoan –
Đấy không là sự bình yên thấp kém
Mà đấy chính là chiến thắng của tình.

Thôi thì đành chơi với nỗi hân hoan
Rồi để cho con sóng sóng này mang hết…
Cõi vĩnh hằng không thể nào nhận biết
Đời giống như là ngôi mộ im lìm.
1898

Жизнь, как загадка, темна

Жизнь, как загадка, темна,
Жизнь, как могила, безмолвна,
Пусть же пробудят от сна
Страсти порывистой волны.

Страсть закипела в груди -
Горе людское забыто,
Нет ничего впереди,
Прошлое дымкой закрыто.

Только тогда тишина
Царствует в сердце холодном;
Жизнь, как загадка, темна,
Жизнь, как пустыня, бесплодна.

Будем же страстью играть,
В ней утешенье от муки.
Полно, глупцы, простирать
К небу безмолвному руки.

Вашим умам не дано
Бога найти в поднебесной,
Вечно блуждать суждено
В сфере пустой и безвестной.

Если же в этой пустой
Жизни и есть наслажденья, -
Это не пошлый покой,
Это любви упоенье.

Будем же страстью играть,
Пусть унесут ее волны...
Вечности вам не понять,
Жизнь, как могила, безмолвна.
1898
   


19.EM ĐÃ TỪNG TƯƠI SÁNG ĐẾN LẠ LÙNG

Em đã từng tươi sáng đến lạ lùng
Và bằng nụ cười không hề giản dị.
Anh trong tia sáng của màn sương em
Mới hiểu Chúa Giê-su thời tuổi trẻ.

Anh nhìn xuyên lớp mây đen ngày ấy
Ánh sáng dường không phải chốn trần gian.
Bằng con sóng của một loài đá quí
Động đến hai ta cũng dịu êm hơn.

Anh đắm chìm trong ve vuốt của tình
Em dành cho – anh nhìn ra giấc ngủ.
Nhưng hãy tin, anh coi là chuyện cổ
Dấu hiệu chưa từng có của mùa xuân.
1902

Ты была светла до странности

Ты была светла до странности
И улыбкой — не проста.
Я в лучах твоей туманности
Понял юного Христа.

Проглянул сквозь тучи прежние
Яркий отблеск неземной.
Нас колышет безмятежнее
Изумрудною волной.

Я твоей любовной ласкою
Озарён — и вижу сны.
Но, поверь, считаю сказкою
Небывалый знак весны.
1902


20.ĐỜI TRÔI CHẬM NHƯ MỤ GIÀ XEM BÓI

Đời trôi chậm như mụ già xem bói
Bí ẩn thầm thì lời đã từng quên.
Ta thở dài, có điều gì thấy thương
Đầu cháy lên bằng giấc mơ nào vậy.

Trên ngả tư đường khi ta dừng lại
Giữa đồng không ta ngắm những cánh rừng.
Nhưng ngay cả nơi này, dưới chiếc kim
Ngỡ bầu trời từng nặng nề lắm vậy.

Từng nguyên nhân ẩn khuất, ta nhớ lại –
Của nghĩ suy, sức trẻ bị phục tùng
Còn đằng xa – những đỉnh cao vòi vọi
Ngày sắp qua đã mệt mỏi ánh vàng…

Ôi mùa xuân! Điều gì ta thấy thương?
Đầu cháy lên bằng giấc mơ nào vậy?
Rất bí ẩn như mụ già xem bói
Đời nhắc ta những lời đã từng quên.
1902

Жизнь медленная шла, как старая гадалка

Жизнь медленная шла, как старая гадалка,
Таинственно шепча забытые слова.
Вздыхал о чём-то я, чего-то было жалко,
Какою-то мечтой горела голова.

Остановясь на перекрёстке, в поле,
Я наблюдал зубчатые леса.
Но даже здесь, под игом чуждой воли,
Казалось, тяжки были небеса.

И вспомнил я сокрытые причины
Плененья дум, плененья юных сил.
А там, вдали — зубчатые вершины
День отходящий томно золотил…

Весна, весна! Скажи, чего мне жалко?
Какой мечтой пылает голова?
Таинственно, как старая гадалка,
Мне шепчет жизнь забытые слова.
1902


21.TRÊN NGƯỠNG CỬA TỐI TĂM

Trên ngưỡng cửa tối tăm, rất bí mật
Anh thầm thì tên thần thánh thiêng liêng
Anh biết rằng hai ta ở trong đền
Còn em thì nghĩ rằng: em chỉ một…

Anh nghe những tiếng thở dài của em
Trong một giấc mơ viễn vông nào đó…
Và những lời về một tình yêu nọ…
Ôi, Chúa ơi! Những mơ ước về anh…

Nhưng lần nữa yên lặng khắp xung quanh
Đã lặng ngừng giọng ai khóc nức nở…
Anh lần nữa thì thầm bao tên nọ
Tên đã từng quên một cách điên cuồng.

Tất cả là khổ đau, ảo ảnh, dối gian
Anh run lên, anh thì thầm, cầu nguyện…
Ôi, nếu như em vẫy vùng đôi cánh
Thì anh bay đi mãi mãi cùng em!...

На тёмном пороге тайком

На тёмном пороге тайком
Святые шепчу имена.
Я знаю: мы в храме вдвоём,
Ты думаешь: здесь ты одна…

Я слушаю вздохи твой
В каком-то несбыточном сне…
Слова о какой-то любви…
И, боже! мечты обо мне…

Но снова кругом тишина,
И плачущий голос затих…
И снова шепчу имена
Безумно забытых святых.

Всё призрак — всё горе — всё ложь!
Дрожу, и молюсь, и шепчу…
О, если крылами взмахнёшь,
С тобой навсегда улечу!..
1902


22.EM KHÔNG RA ĐI NHƯNG MÀ CÓ THỂ

Em không ra đi. Nhưng mà có thể
Trong cái điều không thể hiểu của em
Em có thể phung phí và xài hoang
Tất cả những gì mà anh yêu quí…

Không có biệt ly nào nặng nề hơn
Với em không đáp lại, như hoa hồng
Anh hát lên, con họa mi màu xám
Trong ngục tù đầy màu sắc của anh!
1902

Ты не ушла. Но, может быть

Ты не ушла. Но, может быть,
В своём непостижимом строе
Могла исчерпать и избыть
Всё мной любимое, земное…

И нет разлуки тяжелей:
Тебе, как роза, безответной,
Пою я, серый соловей,
В моей темнице многоцветной!
1902


23.ANH VỪA CHÔN EM XONG

Anh vừa chôn em xong, rất buồn bã
Anh trồng lên ngôi mộ những cành hoa
Nhưng trong màu xanh, vang lên, hoan hỉ
Em lung linh, em vui sướng, reo hò.

Anh cúi mình sát mặt đất yêu thương
Từng đã muốn ra đi cùng em đó
Nhưng khi anh nguyện cầu và nức nở
Thì tiếng cười em bay đến với anh.

Khóc người chết làm gì cho uổng phí –
Em rung rinh, rất sống động, em cười!
Và mọc ra trên ngôi mộ tuyệt vời
Không phải hoa mà những lời bằng lửa!
1902

Хоронил я тебя, и, тоскуя

Хоронил я тебя, и, тоскуя,
Я растил на могиле цветы,
Но в лазури, звеня и ликуя,
Трепетала, блаженная, ты.

И к родимой земле я клонился,
И уйти за тобою хотел,
Но, когда я рыдал и молился,
Звонкий смех твой ко мне долетел.

Похоронные слёзы напрасны —
Ты трепещешь, смеёшься, жива!
И растут на могиле прекрасной
Не цветы — огневые слова!
1902


24.MƠ ƯỚC ĐI VÀO SƯƠNG

Mơ ước đi vào sương
Tất cả lời đã quên.
Trong ánh hồng tất cả
Màu xanh đã hồi sinh.

Mây đen dữ không còn
Những cơn mưa rót xuống.
Nước mắt không còn nếm!..
Chờ, hy vọng và tin.
1902

Ушли в туман мечтания

Ушли в туман мечтания,
Забылись все слова.
Вся в розовом сиянии
Воскресла синева.

Умчались тучи грозные
И пролились дожди.
Великое, бесслёзное!..
Надейся, верь и жди.
1902


25.TRONG NHỮNG GIỜ KHẮC TRƯỚC BUỔI HOÀNG HÔN

Trong những giờ khắc trước buổi hoàng hôn
Giữa những cây cổ thụ hàng trăm năm
Anh thấy yêu vẻ đẹp không chung thủy
Của đôi mắt và của những lời em.

Tạm biệt nhé, đang bước ra bóng đêm
Đêm ngắn ngủi như giấc mộng mùa xuân
Nhưng anh biết rằng mai là ngày mới
Sẽ đưa ra luật lệ mới cho em.

Đừng mê sảng, đừng như bóng ma rừng
Nhưng thời xưa chưa từng biết nàng tiên
Với đôi mắt không thủy chung như vậy
Và đổi thay như thế một tâm hồn!
1901

В передзакатные часы

В передзакатные часы
Среди деревьев вековых
Люблю неверные красы
Твоих очей и слов твоих.

Прощай, идёт ночная тень,
Ночь коротка, как вешний сон,
Но знаю — завтра новый день,
И новый для тебя закон.

Не бред, не призрак ты лесной,
Но старина не знала фей
С такой неверностью очей,
С душой изменчивой такой!
1901



26.EM ĐÃ TỪNG CHUNG THỦY

Em đã từng chung thủy, đẹp hơn tất cả
Em đừng thề, đừng thề thốt với anh
Con tàu anh bay như bài hát Digan
Như ngày tháng không còn quay về nữa.

Những gì đã yêu – đã qua tất cả
Và phía trước – không hiểu được con đường
Xin đa tạ và không bao giờ quên
Không còn quay trở lại… xin tha thứ!
1914

Была ты всех ярче, верней и прелестней

Была ты всех ярче, верней и прелестней,
Не кляни же меня, не кляни!
Мой поезд летит, как цыганская песня,
Как те невозвратные дни...

Что было любимо - всё мимо, мимо,
Впереди - неизвестность пути...
Благословенно, неизгладимо,
Невозвратимо... прости!
1914


27.EM CÒN NHỚ MỘT NGÀY KIA BUỒN THẢM

Em còn nhớ một ngày kia buồn thảm
Chiếc lá vàng trong bóng tối héo hon…
Tất cả: Tình yêu, Lòng tin, Hy vọng
Trong đôi mắt em!

Em còn nhớ không một đêm trăng thanh
Ta bước đi, lời ca vang trong bóng….
Anh đã chôn một bài ca sống động
Trong đôi mắt em!

Em còn nhớ niềm hạnh phúc qua nhanh
Hạnh phúc buồn vụt bay trên đôi cánh…
Nó chỉ còn cháy lên và sống động
Trong đôi mắt em!
1899

Помните день безотрадный и серый

Помните день безотрадный и серый,
Лист пожелтевший во мраке зачах...
Всё мне: Любовь и Надежда и Вера
В Ваших очах!

Помните лунную ночь голубую,
Шли мы, и песня звучала впотьмах...
Я схоронил эту песню живую
В Ваших очах!

Помните счастье: давно отлетело
Грустное счастье на быстрых крылах...
Только и жило оно и горело
В Ваших очах!
1899


28.ĐÊM – NHƯ ĐÊM VÀ CON ĐƯỜNG HOANG VẮNG

Đêmnhư đêm, và con đường hoang vắng.
Thế thường xuyên!
Vì ai mà mi vô tội hở con đường
Và kiêu hãnh?

Từ thanh màn một giọt sương ẩm ướt
Ta tự mình
Sẽ đưa ra một lời đầy thách thức
Với trời xanh.

chốn trần gian ai ai cũng biết:
Rằng hạnh phúc thì không.
Và bao lần bóp chặt trong tay mình
Súng lục!

Và bao lần cứ hết cười và khóc
Lại vẫn sống nhăn
Ngày – như ngày, một việc đã giải xong:
Tất cả rồi sẽ chết.
1908

Ночь - как ночь, и улица пустынна

Ночь - как ночь, и улица пустынна.
Так всегда!
Для кого же ты была невинна
И горда?

Лишь сырая каплет мгла с карнизов.
Я и сам
Собираюсь бросить злобный вызов
Небесам.

Все на свете, все на свете знают:
Счастья нет.
И который раз в руках сжимают
Пистолет!

И который раз, смеясь и плача,
Вновь живут!
День - как день; ведь решена задача:
Все умрут.
1908
  


29.TRỜI SINH RA EM

Trời sinh ra em cô gái mắt xanh
Thiên thần tình yêu đầu tiên của anh

Rửa nước mưa em đứng lên rất khẽ
Cất tiếng hát bằng nọc ong vò vẽ

Dấu vết cũ xưa em dọn sạch quang
Đ
ối với em không có tên nhẹ nhàng

Anh lại thấy hai bàn tay thanh mảnh
Lại nghe ra những âm trong thanh quản

Và vào trong sâu thẳm đôi mắt xanh
Không phải trong mơ anh lại đắm mình.
1897 – 1909

Синеокая, бог тебя создал такой

Синеокая, бог тебя создал такой.
Гений первой любви надо мной,

Встал он тихий, дождями омытый,
Запевает осой ядовитой,

Разметает он прошлого след,
Ему легкого имени нет,

Вижу снова я тонкие руки,
Снова слышу гортанные звуки,

И в глубокую глаз синеву
Погружаюсь опять наяву.
1897 – 1909


30..
EM TUỔI MƯỜI LĂM

Em tuổi mười lăm. Nhưng theo nhịp đập
Của con timtôi muốn gọi nàng dâu.
Khi tôi mỉm cười định đưa tay bắt
Thì em cười và vội bước đi mau.

Câu chuyện này xảy ra đã từ lâu
Không còn nhớ đã bao nhiêu năm tháng.
Chúng tôi ít gặp nhau và nói chuyện
Nhưng im lặng này là im lặng rất sâu.

Đê
m mùa đông tin vào giấc chiêm bao
Tôi đi khỏi nơi đông người rực sáng
Nơi những mặt nạ cười rất chếnh choáng
Mắt tôi và em khao khát tìm nhau.

Em theo tôi, ngoan ngoãn bước theo sau
Không biết được điều gì sau khoảnh khắc.
Chỉ có đêm đen thị thành vắng ngắt
Thấy hai người: chàng rể với cô dâu.

Một ngày đầy mặt trời, lạnh lẽo giá băng
Chúng tôi gặp trong nhà thờ yên lặng
Hiểu ra tháng năm im lặng rõ ràng
Đ
iều đã xảy ratừ trên cao định sẵn.

Câu chuyện này tìm kiếm đã rất lâu
Rất ngột ngạt, tràn đầy trong lồng ngực
Tôi đã dựng ngôi nhà từ bài hát
Còn những bài kiasẽ hát một khi nào.
1903

Ей было пятнадцать лет. Но по стуку

Ей было пятнадцать лет. Но по стуку
Сердца - невестой быть мне могла.
Когда я, смеясь, предложил ей руку,
Она засмеялась и ушла.

Это было давно. С тех пор проходили
Никому не известные годы и сроки.
Мы редко встречались и мало говорили,
Но молчанья были глубоки

И зимней ночью, верен сновиденью,
Я вышел из людных и ярких зал,
Где душные маски улыбались пенью,
Где я ее глазами жадно провожал

И она вышла за мной, покорная,
Сама не ведая, что будет через миг.
И видела лишь ночь городская, черная,
Как прошли и скрылись- невеста и жених

И в день морозный, солнечный, красный -
Мы встретились в храме - в глубокой тишине
Мы поняли, что годы молчанья были ясны,
И то, что свершилось, - свершилось в вышине.

Этой повестью долгих, блаженных исканий
Полна моя душная, песенная грудь.
Из этих песен создал я зданье,
А другие песни - спою когда-нибудь.
1903


31.
CÔ GÁI ĐẾN TỪ SPOLETO*

Thân hình em như ngọn nến nhà thờ
Á
nh mắt em nhìn sắc như dao chém.
Anh không đợi gặp gỡ nào chói sáng
Cho thầy tu lên đống lửa thôi mà!**

Hạnh phúc không cần. Ve vuốt không đòi.
Xúc phạm em: vuốt ve hay thô bạo?
Chỉ như hoạ sĩ nhìn qua bờ giậu
Xem nơi nào hoa em háivà yêu!

Tất cả đều ngang quaem đuổi gió
Đ
ốt mặt trờiem hãy cho phép anh
Ngắm nhìn em, sắc đẹp của thiên thần
Cho con tim nếm ngọt ngào đau khổ!

Anh lặng lẽ bện vào mái tóc đen
Lời vàng ngọc những dòng thơ bí hiểm
Con tim đang khát khao yêu anh ném
Vào mạch nguồn của đôi mắt ánh lên.
1909
_____________
*Thành phố ở Italia.
**
Blok ám chỉ số phận của Girolamo Savonarola (1452-1498) – nhà truyền đạo, nhà cải cách Italia bị tòa án nhà thờ kết án treo cổ và đốt trên đống lửa vì tộiphản đạo”.

Девушка из Spoleto

Строен твой стан, как церковные свечи.
Взор твой - мечами пронзающий взор.
Дева, не жду ослепительной встречи -
Дай, как монаху, взойти на костер!

Счастья не требую. Ласки не надо.
Лаской ли грубой тебя оскорблю?
Лишь, как художник, смотрю за ограду,
Где ты срываешь цветы, - и люблю!

Мимо, всё мимо - ты ветром гонима -
Солнцем палима - Мария! Позволь
Взору - прозреть над тобой херувима,
Сердцу - изведать сладчайшую боль!

Тихо я в темные кудри вплетаю
Тайных стихов драгоценный алмаз.
Жадно влюбленное сердце бросаю
В темный источник сияющих глаз.
1909


32.
TÔI MƠ THẤY NGƯỜI YÊU TÔI ĐÃ CHẾT

Anh mơ thấy rằng em đã chết
                                    Heine.

Tôi mơ thấy người yêu tôi đã chết
Phủ đầy hoa, quan tài đặt trên cao
Một đám đông và những lời thảm thiết
Đ
ồng cảm với tôi những tiếng thì thào.

Còn tôi không suy nghĩ, ngó xung quanh
Có những người muốn giúp tôi đến gặp
Tôi cảm thấy trên cao niềm hạnh phúc
Còn quanh tôi chỉ đêm tối lạnh lùng.

Tôi cám ơn tất cả vì lời an ủi
Bắt tay mọi người một ý nghĩ sục sôi:
Hồn muôn thuở mang đi nỗi đau khổ của ngươi
Thật hạnh phúc khi mất người yêu dấu!”
1898

Мне снилась смерть любимого созданья

Мне снилось, что ты умерла.
(Гейне)

Мне снилась смерть любимого созданья:
Высоко, весь в цветах, угрюмый гроб стоял,
Толпа теснилась вкруг, и речи состраданья
Мне каждый так участливо шептал.

А я смотрел кругом без думы, без участья,
Встречая свысока желавших мне помочь;
Я чувствовал вверху незыблемое счастье,
Вокруг себя - безжалостную ночь.

Я всех благодарил за слово утешенья
И руки жал, и пела мысль в крови:
"Блаженный, вечный дух унес твое мученье!
Блажен утративший создание любви!"
1898


33.
ANH LẠI MƠ THẤY EM

Anh lại mơ thấy emtrên sân khấu, đầy hoa
Đ
iên cuồng như đam mê, lặng lẽ như giấc mộng
Còn anh ngoan ngoãn, đầu gối anh quì xuống
Và nghĩ rằng: “Hạnh phúc biết nghe ra!”

Nhưng em nhìn Hamlet, em là Ophelia
Không hạnh phúc, tình yêu, thiên thần sắc đẹp
Còn hoa hồng rắc lên nhà thơ tội nghiệp
Cùng với hoa hồng những mơ ước tuôn ra

Em đã chết trong hồng thắm nhuộm màu
Hoa trên ngực và hoa trên mái tóc
Còn anh đứng trong hương em ngào ngạt
Với hoa trên tay, trên ngực, trên đầu
1898

Мне снилась снова ты

Мне снилась снова ты, в цветах, на шумной сцене,
Безумная, как страсть, спокойная, как сон,
А я, повергнутый, склонял свои колени
И думал: "Счастье там, я снова покорен!"

Но ты, Офелия, смотрела на Гамлета
Без счастья, без любви, богиня красоты,
А розы сыпались на бедного поэта,
И с розами лились, лились его мечты...

Ты умерла, вся в розовом сияньи,
С цветами на груди, с цветами на кудрях,
А я стоял в твоем благоуханьи,
С цветами на груди, на голове, в руках...
1898


34.
TRONG NHÀ HÀNG

Không bao giờ anh quên (dù từng có hay không
Buổi chiều này): hoàng hôn như đám cháy
Đ
ốt sáng lên bầu trời xanh nhợt tái
Trong hoàng hôn có những chiếc đèn lồng.

Anh ngồi bên cửa sổ một gian phòng
Nơi người ta hát liên khúc tình ái
Anh gửi em bông hồng trong cốc vại
Sâm banh vàng như màu của hoàng hôn.

Em nhìn qua. Anh bối rối ngượng ngùng
Gặp ánh mắt kiêu kì anh đáp lại
Em hình như xẵng với người bạn nhảy
Em nói rằng: “Con người ấy em thương”.

Và bây giờ đã vang động dây đàn
Đã
kích động điên cuồng cây mã vĩ…
Nhưng em với anh bằng điều khinh thị
Chỉ bàn tay hơi có vẻ run run

Em bước đi nhút nhát như chim non
Em đi qua, tựa giấc mơ, rất khẽ
Bờ mi khép, hơi thở em nhè nhẹ
Đ
nhung tơ lo lắng khẽ thì thầm.

Nhưng ném cho anh ánh mắt từ trong gương
Em vứt ra và kêu lên: “bắt lấy!..”
Chiếc vòng lắc kêu, cô gái Digan nhảy
Và tình yêu réo rắt giữa hoàng hôn.
1910

В ресторане

Никогда не забуду (он был, или не был,
Этот вечер): пожаром зари
Сожжено и раздвинуто бледное небо,
И на жёлтой заре - фонари.

Я сидел у окна в переполненном зале.
Где-то пели смычки о любви.
Я послал тебе чёрную розу в бокале
Золотого, как нёбо, аи.

Ты взглянула. Я встретил смущённо и дерзко
Взор надменный и отдал поклон.
Обратясь к кавалеру, намеренно резко
Ты сказала: "И этот влюблён".

И сейчас же в ответ что-то грянули струны,
Исступлённо запели смычки...
Но была ты со мной всем презрением юным,
Чуть заметным дрожаньем руки...

Ты рванулась движеньем испуганной птицы,
Ты прошла, словно сон мой легка...
И вздохнули духи, задремали ресницы,
Зашептались тревожно шелка.

Но из глуби зеркал ты мне взоры бросала
И, бросая, кричала: "Лови!.."
А монисто бренчало, цыганка плясала
И визжала заре о любви.
1910


35.
CON QUẠ ĐEN TRONG HOÀNG HÔN

Con quạ đen trong hoàng hôn trắng tuyết
Trên bờ vai da bánh mật nhung đen
Lời hát dịu dàng, giọng ai mỏi mệt
Hát tôi nghe về những đêm phương nam.

Trong con timvô tâm và dục vọng
Tựa hồ như ai làm dấu cho tôi.
Trên miệng hố sâu đi vào vô tận
Ngựa phóng nhanh như có vẻ ngạt hơi.

Cơn gió tuyết và hơi thở của em
Và bờ môi của tôi ngây ngất
Một ngôi sao, giấc mơ, Valentina!
Như hoạ mi của em đang hát

Thế giới này cho con tim chật hẹp!
Trong đời nàymê sảng nụ hôn em
Sương khói mịt mù những bài hát Digan
Ngôi sao chổi vội vàng bay mất hút!
___________
*Valentina Andreevna Schegoleva (1878-1931) – nữ nghệ sĩ nhà hát kịch.


Черный ворон в сумраке снежном

Черный ворон в сумраке снежном,
Черный бархат на смуглых плечах.
Томный голос пением нежным
Мне поет о южных ночах.

В легком сердце - страсть и беспечность,
Словно с моря мне подан знак.
Над бездонным провалом в вечность,
Задыхаясь, летит рысак.

Снежный ветер, твое дыханье,
Опьяненные губы мои...
Валентина, звезда, мечтанье!
Как поют твои соловьи...

Страшный мир! Он для сердца тесен!
В нем - твоих поцелуев бред,
Темный морок цыганских песен,
Торопливый полет комет!
Февраль 1910

  


36.NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ

Vào buổi chiều trong những nhà hàng
Bầu không khí nóng, khô và hoang dại
Những kẻ say sưa luôn miệng hét vang
Những linh hồn giữa mùa xuân tê tái.

đằng xa, sau bụi mù đường phố
Sau nỗi buồn biệt thự cháy thành tro
Vàng ánh lên bảng cửa hiệu bánh mỳ
Và vang lên tiếng khóc trẻ nhỏ.

Cứ buổi chiều sau những thanh chắn đường
Những quí ông đội mũ
Rồi với quí bà dạo trên bờ mương
Nói những lời quyến rũ.

Trên mặt hồ cọc chèo kêu cót két
Tiếng kêu đàn bà the thé vang lên
Còn trên trời như mọi người đều biết
Mặt trăng như cái đĩa cong vênh.

Cứ buổi chiều có một người duy nhất
Lại hiện lên trong chiếc cốc của tôi
Bằng hơi men cay nồng và bí mật
Làm inh tai và cam chịu như tôi.

Sát gần bên là những bàn to nhỏ
Mấy đứa hầu ngái ngủ vẫn lang thang
Những người say với những đôi mắt thỏ
Chân lý nằm trong rượu!” hét vang.

Cứ buổi chiều vào giờ đã định
(
Hay điều này chỉ nhìn thấy trong mơ?)
Hình bóng thiếu nữ dịu dàng mềm mỏng
Xê dịch trong khung cửa sổ sương mờ.

Chậm rãi đi giữa những người say rượu
Và luôn luôn chỉ có một mình
Thở bằng hương nước hoa và sương khói
Nàng nhẹ nhàng bên cửa sổ ngồi lên.

Phảng phất điều mê tín dị đoan
Quần áo lụa của nàng nhũng nhịu
Chiếc mũ làm bằng lông đà điểu
Và cánh tay chật hẹp đeo vòng.

Bao trùm lên sự gần gũi lạ lùng
Tôi nhìn vào chiếc khăn màu huyết dụ
Tôi nhìn thấy một bến bờ quyến rũ
Và một miền quyến rũ thật xa xăm.

Trao cho tôi những bí ẩn lặng câm
Trao cho tôi một mặt trời nào đó
Trong hồn tôi những nơi bị uốn cong
Rượu vang đắng cay thấm vào rất rõ.

Và những chiếc lông đà điểu lung linh
Trong đầu tôi ngả nghiêng dao động
Những con mắt sâu thẳm màu xanh
Đ
ang nở hoa nơi bến bờ xa lắm.

Trong hồn tôi có một kho châu báu
Người ta trao chìa khoá chỉ cho tôi!
Kẻ say sưa quái vật. Em đúng rồi!
Tôi biết rằng: Chân lý nằm trong rượu.
1906

Незнакомка

По вечерам над ресторанами
Горячий воздух дик и глух,
И правит окриками пьяными
Весенний и тлетворный дух.

Вдали, над пылью переулочной,
Над скукой загородных дач,
Чуть золотится крендель булочной,
И раздается детский плач.

И каждый вечер, за шлагбаумами,
Заламывая котелки,
Среди канав гуляют с дамами
Испытанные остряки.

Над озером скрипят уключины,
И раздается женский визг,
А в небе, ко всему приученный,
Бессмысленно кривится диск.

И каждый вечер друг единственный
В моем стакане отражен
И влагой терпкой и таинственной,
Как я, смирён и оглушен.

А рядом у соседних столиков
Лакеи сонные торчат,
И пьяницы с глазами кроликов
"In vino veritas!" кричат.

И каждый вечер, в час назначенный
(Иль это только снится мне?),
Девичий стан, шелками схваченный,
В туманном движется окне.

И медленно, пройдя меж пьяными,
Всегда без спутников, одна,
Дыша духами и туманами,
Она садится у окна.

И веют древними поверьями
Ее упругие шелка,
И шляпа с траурными перьями,
И в кольцах узкая рука.

И странной близостью закованный,
Смотрю за темную вуаль,
И вижу берег очарованный
И очарованную даль.

Глухие тайны мне поручены,
Мне чье-то солнце вручено,
И все души моей излучины
Пронзило терпкое вино.

И перья страуса склоненные
В моем качаются мозгу,
И очи синие бездонные
Цветут на дальнем берегу.

В моей душе лежит сокровище,
И ключ поручен только мне!
Ты право, пьяное чудовище!
Я знаю: истина в вине.
1906


37.
TIẾNG ĐỘNG ĐẾN GẦN

Tiếng động đến gần. Nghe tiếng động bồi hồi
Hồn bỗng trẻ.
Trong mơ anh áp bàn tay em lên môi
Không thở.

Anh mơ thấy mình lại là cậu bé, lại tình nhân
Và bờ mương, đám cỏ dại
Trong đám cỏ – một cây hoa tầm xuân
Màn sương chiều tê tái.

Xuyên qua hoa, lá, cành gai anh biết rằng
Trong tim anh đang nhìn một ngôi nhà cũ
Lại nhìn trời, khắp nơi một màu hồng
Cửa sổ nhà em đó.

Giọng nói này – của em, và tiếng động không thể nào hiểu được
Anh trao em đau khổ và cuộc đời
Dù trong mơ bàn tay xinh đẹp của em ngày trước
Anh áp chặt lên môi.
1912

Приближается звук

Приближается звук. И, покорна щемящему звуку,
Молодеет душа.
И во сне прижимаю к губам твою прежнюю руку,
Не дыша.

Снится - снова я мальчик, и снова любовник,
И овраг, и бурьян.
И в бурьяне - колючий шиповник,
И вечерний туман.

Сквозь цветы, и листы, и колючие ветки, я знаю,
Старый дом глянет в сердце мое,
Глянет небо опять, розовея от краю до краю,
И окошко твое.

Этот голос - он твой, и его непонятному звуку
Жизнь и горе отдам,
Хоть во сне, твою прежнюю милую руку
Прижимая к губам.
1912



38.
NÀNG TRẺ TRUNG

Nàng trẻ trung và từng xinh đẹp lắm
Nàng bây giờ vẫn như Mẹ đồng trinh
Sáng như gương nước dòng sông phẳng lặng
Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..

Nàng vô tư như miền xa xanh thắm
Như thiên nga thiếp ngủ, cứ ngỡ rằng
Ai biết được nàng cũng từng đau đớn
Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..

Khi cho tôi về tình yêu nàng hát
Thì bài ca được đáp lại trong lòng
Nhưng máu nóng không nghe niềm khao khát
Con tim tôi chỉ muốn vỡ tung!..
1898

Она молода и прекрасна была

Она молода и прекрасна была
И чистой мадонной осталась,
Как зеркало речки спокойной, светла.
Как сердце мое разрывалось!...

Она беззаботна, как синяя даль,
Как лебедь уснувший, казалась;
Кто знает, быть может, была и печаль...
Как сердце мое разрывалось!...

Когда же мне пела она про любовь,
То песня в душе отзывалась,
Но страсти не ведала пылкая кровь...
Как сердце мое разрывалось!...
1898


39.
ANH THỨC DẬY BUỔI SÁNG MỜ SƯƠNG

Anh thức dậy buổi sáng mờ sương
Á
nh mặt trời chiếu lên gương mặt
Có phải em, cô gái anh mong
Đ
ến với anh ngồi lên thềm bậc?

Những cánh cổng nặng nề mở toang
Qua cửa sổ thoảng cơn gió nhẹ
Những bài hát ngọt ngào như thế
Lâu lắm rồi không thấy ngân vang!

Với bài hát buổi sáng mờ sương
Gió, mặt trời chiếu vào gương mặt!
Với bài hát, cô gái anh mong
Đ
ến với anh ngồi lên thềm bậc!
1901

Встану я в утро туманное

Встану я в утро туманное,
Солнце ударит в лицо.
Ты ли, подруга желанная,
Всходишь ко мне на крыльцо?

Настежь ворота тяжелые!
Ветром пахнуло в окно!
Песни такие веселые
Не раздавались давно!

С ними и в утро туманное
Солнце и ветер в лицо!
С ними подруга желанная
Всходит ко мне на крыльцо!
1901


40.
KHI HAI ĐỨA CHUNG TÌNH

Anh nhớ những khi hai đứa chung tình
Vĩ cầm hát lên và đêm hồi hộp
Trong những ngày này em là của anh
Em đẹp lên trong mắt anh từng phút

Giờ xuyên qua tiếng thì thầm dòng nước
Xuyên qua miền bí ẩn nụ cười em
Tiếng vĩ cầm lại vang lên trong ngực
Và bờ môi mong ước một nụ hôn.
1899

Мы были вместе, помню я

Мы были вместе, помню я...
Ночь волновалась, скрипка пела...
Ты в эти дни была - моя,
Ты с каждым часом хорошела...

Сквозь тихое журчанье струй,
Сквозь тайну женственной улыбки
К устам просился поцелуй,
Просились в сердце звуки скрипки...
1899


41.
ANH ĐÃ GẶP EM

Anh đã gặp em trong một buổi chiều
Bằng mái chèo em chia dòng nước vịnh
Anh thấy yêu trang phục em màu trắng
Còn giấc mơ tinh tế đã thôi yêu.

Ta gặp nhau im lặng lạ lùng sao
Còn phía trước là trên doi đất cát
Ai đó nghĩ về nhan sắc tái nhợt
Đ
cháy lên những ngọn nến ban chiều.

Ta gần kề, rồi sát nữa, cháy lên
Không còn nghe theo màu xanh tĩnh lặng
Nơi bờ sậy nước lăn tăn gợn sóng
Trong buổi chiều sương anh đã gặp em.

Chẳng tình yêu, không hờn giận, không buồn
Tất cả đi qua, mờ dần, tắt hẳn
Và giọng cầu siêu, thân hình màu trắng
Và mái chèo vàng óng của em.
1902

Мы встречались с тобой на закате

Мы встречались с тобой на закате.
Ты веслом рассекала залив.
Я любил твоё белое платье,
Утончённость мечты разлюбив.

Были странны безмолвные встречи.
Впереди — на песчаной косе
Загорались вечерние свечи.
Кто-то думал о бледной красе.

Приближений, сближений, сгораний
Не приемлет лазурная тишь…
Мы встречались в вечернем тумане,
Где у берега рябь и камыш.

Ни тоски, ни любви, ни обиды,
Всё померкло, прошло, отошло..
Белый стан, голоса панихиды
И твоё золотое весло.
13 мая 1902


42.
CHO BÌNH MINH VÀO MẮT

Cho bình minh vào mắt ta ngắm nhìn
Và hoạ mi hót lên trong đêm tối
Hãy đ cho dù một lần trong đêm
Thân hình em bàn tay anh ôm lấy.

Con thuyền nhỏ sẽ bơi đi lúc lắc
Trong bãi sậy dài vào lúc tối trời
Em áp sát vào người anh ve vuốt
Với niềm đam mê cháy bỏng trên môi.

Hát lên tình, với bài ca kỳ lạ
Giọng cất lên mỗi lúc một mạnh thêm
Em tuyệt vời và em xinh đẹp quá
Hơn cả hoạ mi vào lúc nửa đêm!..
1898

Пусть рассвет глядит нам в очи

Пусть рассвет глядит нам в очи,
Соловей поет ночной,
Пусть хоть раз во мраке ночи
Обовью твой стан рукой.

И челнок пойдет, качаясь
В длинных темных камышах,
Ты прильнешь ко мне, ласкаясь,
С жаркой страстью на устах.

Пой любовь, пусть с дивной песней
Голос льется все сильней,
Ты прекрасней, ты прелестней,
Чем полночный соловей!...
1898



43.CHỈ MỘT MÌNH EM

A la tres-chere a la tres-belle*…
Baudelaire

Cho mình em, chỉ một mình em thôi
Cho hoàng hậu tình yêu và hạnh phúc
Cho em trẻ trung xinh đẹp tuyệt vời
Tất cả những trang đời đẹp nhất!

Không mẹ hiền, không anh em, bè bạn
Biết được anh em hay bạn hay con
Chỉ có thể một mình em thấu tận
Nỗi khổ đau u ám ngự trong hồn.

Chỉ mình em, niềm khát khao dữ dội
Tình yêu của anh, hoàng hậu của anh!
Tâm hồn em cho dù trong đêm tối
Rực sáng lên như chớp bể mưa nguồn.
1898
__________
*Người tuyệt vời, người yêu dấu nhất…

Одной тебе, тебе одной

A la très-chère, à la très-belle...
(Baudelaire)

Одной тебе, тебе одной,
Любви и счастия царице,
Тебе прекрасной, молодой
Все жизни лучшие страницы!

Ни верный друг, ни брат, ни мать
Не знают друга, брата, сына,
Одна лишь можешь ты понять
Души неясную кручину.

Ты, ты одна, о, страсть моя,
Моя любовь, моя царица!
Во тьме ночной душа твоя
Блестит, как дальняя зарница.
1898


44.CỨ Đ CHO TRĂNG CHIẾU SÁNG

Cứ đ cho trăng chiếu sáng – đêm đen
Đ
cuộc sống mang cho người hạnh phúc
Trong lòng tôi tình yêu của mùa xuân
Không thay nổi trời âm u vẩn đục.

Màn đêm trải dài ra trước mặt tôi
Và trả lời bằng cái nhìn đã chết
Cho ánh mắt đ dại tâm hồn tôi
Tẩm thuốc độc chua cay và dịu ngọt.

Thật hoài công, giấu đi nỗi khát khao
Trước buổi bình minh, trong màn sương lạnh
Giữa đám đông tôi một mình mò mẫm
Với một nghĩ suy tha thiết trong đầu:

Cứ đ cho trăng chiếu sáng – đêm đen
Đ
cuộc sống mang cho người hạnh phúc
Trong lòng tôi tình yêu của mùa xuân
Không thay nổi trời âm u vẩn đục.
1898

Пусть светит месяц — ночь темна

Пусть светит месяц — ночь темна.
Пусть жизнь приносит людям счастье, —
В моей душе любви весна
Не сменит бурного ненастья.

Ночь распростерлась надо мной
И отвечает мертвым взглядом
На тусклый взор души больной,
Облитой острым, сладким ядом.

И тщетно, страсти затая,
В холодной мгле передрассветной
Среди толпы блуждаю я
С одной лишь думою заветной:

Пусть светит месяц — ночь темна.
Пусть жизнь приносит людям счастье, —
В моей душе любви весна
Не сменит бурного ненастья.
1898


45.
TÌM BẮT GIỜ ĐAU KHỔ

Khi tìm bắt khoảnh khắc của đau buồn
Ta đi trên đường trơn, không bằng phẳng
Giờ phút hạnh phúc đợi em và anh
Thì chúng mình coi thường, xua đuổi chúng.

Đ
ời tự do khi ta đã chia tay
Ta lãng quên những ngày trong xa vắng
Anh nghĩ rằng từ chiếc cốc thật đầy
Ta uống hạnh phúc một ngày chưa cạn.

Giọt cuối cùng sẽ đến một khi nào
Lại xô ta số phận đầy ngoan cố
Lại rắc điều bí ẩn vào tình yêu
Ta lại đi tìm bắt giờ đau khổ.
1898

Ловя мгновенья сумрачной печали

Ловя мгновенья сумрачной печали,
Мы шли неровной, скользкою стезей.
Минуты счастья, радости нас ждали,
Презрели их, отвергли мы с тобой.

Мы разошлись. Свободны жизни наши,
Забыли мы былые времена,
И думаю, из полной, светлой чаши
Мы счастье пьем, пока не видя дна.

Когда-нибудь, с последней каплей сладкой,
Судьба опять столкнет упрямо нас,
Опять в одну любовь сольет загадкой,
И мы пойдем, ловя печали час.
1898

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét