Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Thơ Alesandr Blok - Phần 3


46.MÙA XUÂN VÔ TẬN

Ô
i mùa xuân không cùng vô tận
Và không cùng vô tận giấc chiêm bao!
Ta nhận biết cuộc đời, ta đón nhận!
Bằng tiếng vang tấm lá chắn ta chào!

Ta nhận về cả những gì thất bại
Và thành công, cho ta gửi lời chào
Trong vùng của tiếng khóc thảm hại
Bí ẩn tiếng cườikhông xấu hổ đâu!

Ta nhận về cả những đêm tranh cãi
Buổi sáng ra cửa sổ tối mịt mùng
Đ
ể những con mắt của ta sưng tấy
Làm say sưa, làm tức giận mùa xuân!

Ta nhận về cả những làng hoang vắng
Những giếng nước trong trên mặt đất này
Khoảng không rộng giữa bầu trời chiếu sáng
Những khó khăn vất vả của con người!

Ta gặp gỡ với người bên ngưỡng cửa
Ngọn gió cuồng thổi trong mái tóc xoăn
Với cái tên chưa đoán ra của Chúa
Trên những bờ môi co hẹp lạnh lùng

Trước thù hận của lần này gặp gỡ
Lá chắn ta không bỏ xuống bao giờ
Không bao giờ những cánh tay, đừng mở
Nhưng hãy cho ta giấc mộng say sưa!

Ta nhìn ngắm, hận thù ta đo hết
Cả yêu thương, cả nguyền rủa, căm thù:
Ta biết rằng vì khổ đau, cái chết
Dù sao thì ta cũng nhận về ta!
1907

О, весна без конца и без краю

О, весна без конца и без краю -
Без конца и без краю мечта!
Узнаю тебя, жизнь! Принимаю!
И приветствую звоном щита!

Принимаю тебя, неудача,
И удача, тебе мой привет!
В заколдованной области плача,
В тайне смеха - позорного нет!

Принимаю бессоные споры,
Утро в завесах темных окна,
Чтоб мои воспаленные взоры
Раздражала, пьянила весна!

Принимаю пустынные веси!
И колодцы земных городов!
Осветленный простор поднебесий
И томления рабьих трудов!

И встречаю тебя у порога -
С буйным ветром в змеиных кудрях,
С неразгаданным именем бога
На холодных и сжатых губах...

Перед этой враждующей встречей
Никогда я не брошу щита...
Никогда не откроешь ты плечи...
Но над нами - хмельная мечта!

И смотрю, и вражду измеряю,
Ненавидя, кляня и любя:
За мученья, за гибель - я знаю -
Все равно: принимаю тебя!
1907


47.
CUỘC ĐỜI CHẲNG MỚI

Đê
m, đường phố, hiệu thuốc, đèn lồng
Thế gian này nhạt nhẽo và vô nghĩa.
Dù sống thêm một phần tư thế kỷ
Thì cuộc đời cũng chẳng mới gì hơn.

Khi chết đitất cả lại mở màn
Tất cả lặp lại như thời thượng cổ
Đê
m, hiệu thuốc, đèn lồng, đường phố
Và mặt nước kênh gợn sóng lăn tăn.
1912

Ночь, улица, фонарь, аптека

Ночь, улица, фонарь, аптека,
Бессмысленный и тусклый свет.
Живи еще хоть четверть века -
Все будет так. Исхода нет.

Умрешь - начнешь опять сначала
И повторится все, как встарь:
Ночь, ледяная рябь канала,
Аптека, улица, фонарь.
1912


48.
NGƯỜI ĐÀN BÀ TUYỆT VỜI

Tôi bước vào những ngôi đền tăm tối
Đ
ể dự vào hành lễ giản đơn thôi
Tôi đợi chờ người Đàn bà Tuyệt vời
Trong chập chờn những ngọn đèn đỏ chói.

Đ
ứng bên cây cột cao, trong bóng tối
Người tôi run vì cánh cửa kêu lên
Vào mặt tôi có một ánh mắt nhìn
Chỉ bóng hình, chỉ mơ về Người ấy.

Tôi đã từng quen với hình tượng đó
Hình hài Nữ Tính Muôn Thuở nghiêm trang!
Chạy trên cao dọc theo cây treo màn
Những nụ cười, giấc mơ, câu chuyện cổ.

Những cây nến dịu dàng, thần thánh quá
Thật vui mừng những đường nét của Em
Không hơi thở, không lời nói vang lên
Nhưng tôi tin: Emdễ thương, niềm nở.
1902

Вхожу я в тёмные храмы

Вхожу я в тёмные храмы,
Совершаю бедный обряд.
Там жду я Прекрасной Дамы
В мерцаньи красных лампад.

В тени у высокой колонны
Дрожу от скрипа дверей.
А в лицо мне глядит, озарённый,
Только образ, лишь сон о Ней.

О, я привык к этим ризам
Величавой Вечной Жены!
Высоко бегут по карнизам
Улыбки, сказки и сны.

О, Святая, как ласковы свечи,
Как отрадны Твои черты!
Мне не слышны ни вздохи, ни речи,
Но я верю: Милая — Ты.
1902


49.
ANH NẰM MƠ

Anh nằm mơ những nghĩ suy vui vẻ
Mơ thấy rằng anh không chỉ một mình
Và sáng ra thức dậy vì tiếng ồn
Những tảng băng răng rắc như tiếng nổ.

Anh nghĩ về điều kỳ diệu vừa rồi
Còn đằng kia người ta đang mài búa
Rất vui vẻ những người mang áo đ
Họ nhóm lên những đống lửa cười vui.

Người ta xăm, quét nhựa những con thuyền
Sông chở thuyền đi bắt đầu lên tiếng
Những tảng băng xanh và từng con sóng
Và mái chèo những khúc gãy mong manh

Hồn say sưa với vui vẻ, tiếng ồn
Tâm hồn anh tràn ngập chưa từng có…
Giờ với anhmột nghĩ suy vui vẻ
Anh biết rằng Em không chỉ một mình
1903

Мне снились веселые думы

Мне снились веселые думы,
Мне снилось, что я не один...
Под утро проснулся от шума
И треска несущихся льдин.

Я думал о сбывшемся чуде...
А там, наточив топоры,
Веселые красные люди,
Смеясь, разводили костры:

Смолили тяжелые челны...
Река, распевая, несла
И синие льдины, и волны,
И тонкий обломок весла...

Пьяна от веселого шума,
Душа небывалым полна..
Со мною - весенняя дума,
Я знаю, что Ты не одна...
1903


50.
CHUYỆN CỦA TÔI

Tôi tỉnh giấctrên cánh đồng sương mờ
Nhưng từ chòi caohướng mặt trời chỉ ngược
Sự thức dậy của tôi không hề mong ước
Như cô gái kia, người tôi vẫn tôn thờ.

Tôi bước trên đường khi nắng đã nhạt màu
Đã
nhìn thấy ngọn đèn bên cửa sổ
Một cô gái áo hồng đứng bên khung cửa
Nói với tôi rằng tôi rất đẹp và cao.

Mọi người ơi chuyện của tôi là vậy
Tôi chẳng cần thêm thắt một chút gì
Không bao giờ tôi ước sự diệu kỳ
Và mọi người hãy quên về chuyện ấy.
1903

Просыпаюсь я - и в поле туманно

Просыпаюсь я - и в поле туманно,
Но с моей вышки - на солнце укажу
И пробуждение мое безжеланно,
Как девушка, которой я служу.

Когда я в сумерки проходил по дороге,
Заприметился в окошке красный огонек
Розовая девушка встала на пороге
И сказала мне, что я красив и высок

В этом вся моя сказка, добрые люди
Мне больше не надо от вас ничего:
Я никогда не мечтал о чуде -
И вы успокойтесь - и забудьте про него.


51.
CON TIM ĐÃ NGUỘI LẠNH

Giờ con tim đã nguội lạnh lắm rồi
Nhưng giá băng tôi đón bằng lồng ngực
Với mọi người, ở một nơi vắng ngắt
Tôi giữ mối tình tuyệt vọng của tôi.

Nhưng sau tình yêucơn giận chín muồi
Dấy lên ước mong và lòng khinh thị
Đ
ọc trong mắt đàn ông và thiếu nữ
Dấu lãng quên hay chọn lựa không thôi.

Mặc người ta gọi: Hãy quên, thi sĩ!
Hãy quay về góc đầm ấm đẹp xinh!
Không! Thà chết trong băng giá cũng còn hơn
Đ
ầm ấmkhông. Yên lặngkhông hề có.
1911

Variant:
Con tim tôi lại giá băng lần nữa
Nhưng đưa ngực mình tôi đỡ giá băng
Và tôi gìn giữ ở chốn đồng không
Với mọi người mối tình không chia sẻ.

Nhưng sau tình yêu là cơn giận dữ
Ước mong lớn lên, khinh miệt lớn lên
Đọc trong mắt những thiếu nữ, đàn ông
Dấu của lãng quên hay là chọn lựa.

Mặc người gọi: Hãy quên đi, thi sĩ!
Hãy trở về sự ấm cúng đẹp xinh!
Tôi thà chết trong băng giá dữ dằn!
Ấm cúng – không. Tĩnh lặng không hề có.

Земное сердце стынет вновь

Земное сердце стынет вновь,
Но стужу я встречаю грудью.
Храню я к людям на безлюдьи
Неразделенную любовь.

Но за любовью — зреет гнев,
Растет презренье и желанье
Читать в глазах мужей и дев
Печать забвенья иль избранья.

Пускай зовут: Забудь, поэт!
Вернись в красивые уюты!
Нет! Лучше сгинуть в стуже лютой!
Уюта — нет. Покоя — нет.
1911



52.
CHỈ CÓ KẺ ĐANG YÊU

Khi em đứng trên con đường của anh
Em sinh động, em đẹp xinh nhường ấy
Nhưng giờ đây em bơ phờ đến vậy
Em chỉ nói về đau buồn
Em nghĩ về cái chết
Em không yêu ai hết
Và em coi khinh sắc đẹp của mình
Có điều gì? Chẳng lẽ em giận anh?

Ô
không! Bởi vì anh không phải tên cưỡng bức
Người kiêu ngạo hay kẻ dối lừa người khác
Mặc dù anh rất biết
Suy nghĩ nhiều từ những tháng ngày xanh
Và là người quá bận với chính mình.
Bởi anh là người sáng tác
Gọi tất cả theo tên sự vật
Như một con ong hút nhuỵ dâng đời.

Dù em chỉ nói về đau khổ mà thôi
Dù em chỉ tư duy về điểm đầu, điểm cuối
Dù sao anh muốn nói
Rằng em chỉ mười lăm tuổi mà thôi.
Và bởi vì thế mà anh muốn
Cho em yêu một người đơn giản
Con người này yêu đất yêu trời
Hơn tất cả những lời
Đư
ợc gieo vần và không gieo vần về trời và đất.

Quả là anh mừng cho em thật
Bởi vì - chỉ có kẻ đang yêu
Có quyền được gọi là người.
1908

Когда вы стоите на моем пути

Когда вы стоите на моем пути,
Такая живая, такая красивая,
Но такая измученная,
Говорите все о печальном,
Думаете о смерти,
Никого не любите
И презираете свою красоту -
Что же? Разве я обижу вас?

О, нет! Ведь я не насильник,
Не обманщик и не гордец,
Хотя много знаю,
Слишком много думаю с детства
И слишком занят собой.
Ведь я - сочинитель,
Человек, называющий все по имени,
Отнимающий аромат у живого цветка.

Сколько ни говорите о печальном,
Сколько ни размышляйте о концах и началах,
Все же, я смею думать,
Что вам только пятнадцать лет.
И потому я хотел бы,
Чтобы вы влюбились в простого человека,
Который любит землю и небо
Больше, чем рифмованные и нерифмованные
Речи о земле и о небе.

Право, я буду рад за вас,
Так как - только влюбленный
Имеет право на звание человека.
1908


53.
CÂY VĨ CẦM ĐANG NỨC NỞ

Cây vĩ cầm đang nức nở sau đồi
Buổi chiều dài trong công viên ngái ngủ.
Buổi chiều dàiGương mặt trinh bạch quá
Có bóng hình một cô gái cùng tôi.

Cây vĩ cầm cứ nức nở không thôi
Khe khẽ hát bên tai tôi: “Hãy sống…”
Hình bóng cô gái tôi yêu tuyệt vời
Là câu chuyện của mối tình đằm thắm.
1903

Скрипка стонет под горой

Скрипка стонет под горой.
В сонном парке вечер длинный,
Вечер длинный - Лик Невинный,
Образ девушки со мной.

Скрипки стон неутомимый
Напевает мне: "Живи..."
Образ девушки любимой -
Повесть ласковой любви.
1903


54.
NHẬN CUỘC ĐỜI NHƯ MỘT MÓN QUÀ

Nhận cuộc đời như một món quà
Như cục vàng, anh trở nên giàu có.
Anh nhìn thấy đám cháy lớn dần ra
Đô
i mắt em rực lửa.

Trời sáng lên một cách khủng khiếp!
Khắp phố phường từng đám cháy bốc lên.
Dòng sông như mặt gương trong suốt
Chỉ một điềukhông có anh

Anh ở đây. Tất cả cùng anh cháy
Cả dòng sông, cả thành phố, và anh
Rửa tội cho anh bằng ngọn lửa cháy
Ô
i, em yêu của anh!
1907

Принявший мир, как звонкий дар

Принявший мир, как звонкий дар,
Как злата горсть, я стал богат.
Смотрю: растет, шумит пожар -
Глаза твои горят.

Как стало жутко и светло!
Весь город - яркий сноп огня.
Река - прозрачное стекло,
И только - нет меня...

Я здесь, в углу. Я там, распят.
Я пригвожден к стене - смотри!
Горят глаза твои, горят,
Как черных две зари!

Я буду здесь. Мы все горим:
Весь город мой, река, и я...
Крести крещеньем огневым,
О, милая моя!
1907




55.HAI DÒNG CHỮ ĐỀ TRONG QUYỂN SỔ

I
Em sinh ra không phải để cho anh
Thì tại sao thấy Em trong giấc ngủ?
Có giấc mơ - cả đêm chỉ một mình
Như chàng hiệp sĩ nhìn Người Phụ nữ.
Như con bệnh mơ về ông thầy thuốc
Kẻ lưu vong mơ quê hương thân thuộc
Như người thuyền trưởng mơ đại dương
Như thiếu nữ mơ màn sương hồng
Nhưng giấc mơ của anh thì lại khác
Không lặp lại, không thể giải thích
Và nếu như giấc mơ còn lặp lại
Thì máu trở về tim không chảy
Anh tự mình không biết tại sao anh
Không đem giấu đi giấc mộng của mình
Cả lời nói, dòng chữ Em không cần
Thì tại sao anh không thể lãng quên.

II
Vừa trong giấc mộng say anh mơ thấy
Cả quá khứ dường như hồi sinh lại
Và bàn tay của anh đã sẵn sàng
Viết những lời chưa được nói lên
Nhưng anh không cho phép
Viết về những giấc mơ đẹp
Chỉ cuốn sổ anh gửi về
Nàng công chúa mùa xuân và những bài ca
Trong hồn anh như căn phòng, ngạt thở
Những bài ca này sinh ra ở đó.
Anh yêu chúng. Và anh hững hờ
Thả chúng ra và chúng bay xa
Hãy bay đi! Bão tố và phiền muộn
Ta cho các ngươi nhẹ nhàng đôi cánh
Nhưng một chút đỏng đảnh cầu kỳ
Nàng trao cho người khác mang đi
1920

Две надписи на сборнике

I
Вы предназначены не мне.
Зачем я видел Вас во сне?
Бывает сон - всю ночь один:
Так видит Даму паладин,
Так раненому снится враг,
Изгнаннику - родной очаг,
И капитану - океан,
И деве - розовый туман...
Но сон мой был иным, иным,
Неизъясним, неповторим,
И если он приснится вновь,
Не возвратится к сердцу кровь...
И сам не знаю, для чего
Сна не скрываю моего,
И слов, и строк, ненужных Вам,
Как мне,- забвенью не предам.

II
Едва в глубоких снах мне снова
Начнет былое воскресать,-
Рука уж вывести готова
Слова, которых не сказать...
Но я руке не позволяю
Писать про виденные сны,
И только книжку посылаю
Царице песен и весны...
В моей душе, как келья, душной
Все эти песни родились.
Я их любил. И равнодушно
Их отпустил. И понеслись...
Неситесь! Буря и тревога
Вам дали легкие крыла,
Но нежной прихоти немного
Иным из вас она дала...
1920


56.
NGÀY THU LẠNH

Vào một ngày mùa thu lạnh lùng
Tôi lại trở về nơi ấy
Hồi tưởng về tiếng thở dài mùa xuân
Và hình bóng xa xăm nhìn lại.

Tôi không khóc khi đến đây
Hồi tưởng về nhưng không cháy.
Tôi gặp những bài hát cầu may
Và bình minh của một mùa thu mới.

Qui luật khắc nghiệt của thời gian
Làm ngủ yên những linh hồn đau đớn
Tiếng tru tréo, tiếng rên rỉ xa xăm
Không nghe ratôi bây giờ câm lặng.

Ngọn lửa như những đôi mắt mù quáng
Không còn đốt lên mơ ước xa xăm.
Và ngày còn tối hơn đêm vắng
Ru ngủ những linh hồn.
1901

В день холодный, в день осенний

В день холодный, в день осенний
Я вернусь туда опять
Вспомнить этот вздох весенний,
Прошлый образ увидать.

Я приду - и не заплачу,
Вспоминая, не сгорю.
Встречу песней наудачу
Новой осени зарю.

Злые времени законы
Усыпили скорбный дух.
Прошлый вой, былые стоны
Не услышишь - я потух.

Самый огнь - слепые очи
Не сожжет мечтой былой.
Самый день - темнее ночи
Усыпленному душой.
1901



57.
TÔI ĐỢI LỜI GỌI

Tôi đợi lời gọi, chờ câu trả lời
Mặt đất lặng im, bầu trời câm nín
đâu đó sau cánh đồng vàng rộm
Trong khoảnh khắc thức dậy tiếng kêu tôi.

Trong tiếng vang của những lời rất xa
Từ trời đêm, từ cánh đồng ngái ngủ
Nghĩ về bí ẩn của ngày gặp gỡ
Rất rõ ràng nhưng chỉ thoáng qua.

Niềm hân hoan, xúc động mới tôi chờ
Trời sáng hơn và lặng im chìm xuống
Một lời nói phá tan điều bí ẩn
Những linh hồn trong đêm vắng xin tha!

Trong khoảnh khắc thức dậy sau cánh đồng
Tiếng vang xa của lời tôi kêu gọi
Tìm câu trả lời, tiếng người ta tôi đợi
Nhưng lặng im kéo dài đến lạ lùng
1901

Я жду призыва, ищу ответа

Я жду призыва, ищу ответа,
Немеет небо, земля в молчаньи,
За желтой нивой - далёко где-то -
На миг проснулось мое воззванье.

Из отголосков далекой речи,
С ночного неба, с полей дремотных,
Всё мнятся тайны грядущей встречи,
Свиданий ясных, но мимолетных.

Я жду - и трепет объемлет новый,
Всё ярче небо, молчанье глуше...
Ночную тайну разрушит слово...
Помилуй, боже, ночные души!

На миг проснулось за нивой, где-то,
Далеким эхом мое воззванье.
Всё жду призыва, ищу ответа,
Но странно длится земли молчанье...
1901


58.
ANH ĐỢI CHỜ LÂU

Anh đợi chờ lâuem ra muộn
Trong đợi chờ sống lại một tâm linh
Không dấu vết, hoàng hôn buông xuống
Anh lắng tai nghe và căng mắt nhìn.

Khi ngọn lửa lần đầu tiên bốc cháy
Thì những lời bay tới tận trời xanh
Băng vỡ tan ra, hòn đá cuối cùng
Đã
rơi xuống, và con tim thắt lại.

Em trong gió, trong lời của tuyết
Lại hiện ra như một nàng tiên
Trong tiếng vang, trong thế giới vĩnh hằng
Những vòm mái nhà thờ tung lên hết.
1901

Я долго ждал - ты вышла поздно

Я долго ждал - ты вышла поздно,
Но в ожиданьи ожил дух,
Ложился сумрак, но бесслезно
Я напрягал и взор и слух.

Когда же первый вспыхнул пламень
И слово к небу понеслось,-
Разбился лед, последний камень
Упал,- и сердце занялось.

Ты в белой вьюге, в снежном стоне
Опять волшебницей всплыла,
И в вечном свете, в вечном звоне
Церквей смешались купола.
1901



59.
TRONG NGÀY LỄ MÙA XUÂN

Trong ngày lễ mùa xuân của ánh sáng
Tôi gọi về một chiếc bóng thân thương.
Em hãy đến, đừng chờ đợi bình minh
Và nhớ là ngày theo mình mang đến!

Một ngày mớikhông phải ngày đang sống
Cùng ngọn gió vào cửa sổ mùa xuân
Cứ để cho ngày cười lên không ngừng
Trong cửa sổmột ngày không thể tưởng!

Thì cánh cửa, khi đó, ta mở rộng
Ta khóc lên, ta hít thở không ngừng
Những mất mát của ta giữa mùa đông
Ta mang theo cùng con tim nhẹ nhõm…
1902

На весенний праздник света

На весенний праздник света
Я зову родную тень.
Приходи, не жди рассвета,
Приноси с собою день!

Новый день — не тот, что бьётся
С ветром в окна по весне!
Пусть без умолку смеётся
Небывалый день в окне!

Мы тогда откроем двери,
И заплачем, и вздохнём,
Наши зимние потери
С лёгким сердцем понесём…
1902


60.
ANH ĐANG YÊU

Anh đang yêu, xinh tươi và rất trẻ
Anh đang lo, anh van vỉ, anh buồn
Có một cây phong huyền bí đang xanh
Rất chung thuỷ đang hướng về em đó.

Cơn gió ấm đi qua làm lá rụng
Lời nguyện cầu rung những ngọn xôn xao
Trên gương mặt hướng về những ngôi sao
Những giọt lệ thơm của lời ca tụng.

Em đi đến một ngôi lều rộng
Trong những ngày còn đang ngái ngủ này
Em chăm chú ngắm nhìn vào mũ nón
Trong bóng xanh vứt vương vãi khắp nơi.

Em một mình, đang yêu và với anh
Một giấc mơ bí huyền anh thỏ thẻ
Đ
ến nửa đêmvới nỗi buồn, với em
Anh với em và cây phong xanh thế.
1902

Я и молод, и свеж, и влюблен

Я и молод, и свеж, и влюблен,
Я в тревоге, в тоске и в мольбе,
Зеленею, таинственный клен,
Неизменно склоненный к тебе.

Теплый ветер пройдет по листам
Задрожат от молитвы стволы,
На лице, обращенном к звездам,
Ароматные слезы хвалы.

Ты придешь под широкий шатер
В эти бледные сонные дни
Заглядеться на милый убор,
Размечтаться в зеленой тени.

Ты одна, влюблена и со мной,
Нашепчу я таинственный сон.
И до ночи - с тоскою, с тобой,
Я с тобой, зеленеющий клен.
1902


61.
TÔI BƯỚC VÀO ĐÊM

Tôi bước vào đêm để biết và để hiểu
Tiếng rì rào xa, tiếng thủ thỉ gần
Đ
ể nhận về những gì không hiện hữu
Và tin vào tiếng ngựa ảo giậm chân.

Con đường dưới ánh trăng màu trắng
Có vẻ như đầy những bước chân
Ở nơi đó chỉ còn chiếc bóng
Sau những ngọn đồi đã buông.

Tôi lắng nghe và đã nghe ra
Giữa những vệt trăng run rẩy
Có tiếng ngựa nhảy ở rất xa
Và tiếng huýt nhẹ nhàng nghe thấy.

Nhưng ở đây những tiếng kêu đều đặn
Và con tim chậm rãi tranh về
Làm sao hiểu từ đâu tiếng vọng
Từ đâu ra giọng nói để mà nghe?

Và bỗng nhiên tiếng guốc đang vang vọng
Và một con ngựa trắng phóng về tôi
Đã
rõ ràng, có ai đang im lặng
Trên chiếc yên không, có tiếng ai cười.

Tôi bước vào đêm để biết và để hiểu
Tiếng rì rào xa, tiếng thủ thỉ gần
Đ
ể nhận về những gì không hiện hữu
Và tin vào tiếng ngựa ảo giậm chân.
1902

Я вышел в ночь - узнать, понять

Я вышел в ночь - узнать, понять
Далекий шорох, близкий ропот,
Несуществующих принять,
Поверить в мнимый конский топот.

Дорога, под луной бела,
Казалось, полнилась шагами.
Там только чья-то тень брела
И опустилась за холмами.

И слушал я - и услыхал:
Среди дрожащих лунных пятен
Далёко, звонко конь скакал,
И легкий посвист был понятен.

Но здесь, и дальше - ровный звук,
И сердце медленно боролось,
О, как понять, откуда стук,
Откуда будет слышен голос?

И вот, слышнее звон копыт,
И белый конь ко мне несется...
И стало ясно, кто молчит
И на пустом седле смеется.

Я вышел в ночь - узнать, понять
Далекий шорох, близкий ропот,
Несуществующих принять,
Поверить в мнимый конский топот.
1902 



62.
NHỚ LẠI THÁNG NGÀY XA

Và bây giờ nhớ lại tháng ngày xa
Sức lực tràn trề, nghĩ suy thái cực
Chưa bao giờ được nếm mùi hạnh phúc
Dù điều này không một chút nghi ngờ!

Những tháng năm nguy hiểm sống qua đi
Sẽ thấy đời rình ngươi khắp mọi chốn
Và nếu như ngươi trở ra lành lặn
Thì cuối cùng sẽ tin sự diệu kỳ.

Và cuối cùng ngươi cũng sẽ nhìn ra
Rằng sống ở đời không cần hạnh phúc
Rằng ước mơ không trở thành hiện thực
Không đủ cho ngươi nửa cuộc đời mà.

Rằng đi qua những miền sóng gió
Chén hân hoan của sáng tạo tràn ra
Tất cả không của tôi, mà của chúng ta
Mối liên hệ với đời được củng cố.

Và rằng chỉ với nụ cười trìu mến
Lúc này ngươi chỉ hồi tưởng mà thôi
Một giấc mơ lấp lánh thuở thiếu thời
Là hạnh phúc người ta thường gọi đến!
1912

И вновь - порывы юных лет

И вновь - порывы юных лет,
И взрывы сил, и крайность мнений...
Но счастья не было - и нет.
Хоть в этом больше нет сомнений!

Пройди опасные года.
Тебя подстерегают всюду.
Но если выйдешь цел - тогда
Ты, наконец, поверишь чуду,

И, наконец, увидишь ты,
Что счастья и не надо было,
Что сей несбыточной мечты
И на полжизни не хватило,

Что через край перелилась
Восторга творческого чаша,
Что все уж не мое, а наше,
И с миром утвердилась связь,-

И только с нежною улыбкой
Порою будешь вспоминать
О детской той мечте, о зыбкой,
Что счастием привыкли звать!
1912


63.
THÀNH CHUYỆN BÔNG LƠN

Đ
ầu tiên em làm thành chuyện bông lơn
Rồi hiểu raem trở nên gấp gáp
Mái đầu đẹp của em, em lúc lắc
Em đem chùi giọt nước mắt bằng khăn.

Em cười ầm khoe cả một hàm răng
Rồi bỗng nhiên tất cả em quên hết
Lại bỗng nhiên nhớ raem thổn thức
Em bẻ cong mười cái kẹp trên bàn.

Em mất duyên, em đi, em ngoái lại
Rồi em quay trở lại đợi điều gì
Em nguyền rủa, gương mặt em quay đi
Và có vẻ lần này đi mãi mãi

Giờ đến lúc bắt tay vào công việc
Công việc cũ xưa, công việc của mình.
Chẳng lẽ cuộc đời rùm beng đã hết
Đã
lặng im như áo váy của em?
1916

Превратила всё в шутку сначала

Превратила всё в шутку сначала,
Поняла - принялась укорять,
Головою красивой качала,
Стала слезы платком вытирать.

И, зубами дразня, хохотала,
Неожиданно всё позабыв.
Вдруг припомнила всё - зарыдала,
Десять шпилек на стол уронив.

Подурнела, пошла, обернулась,
Воротилась, чего-то ждала,
Проклинала, спиной повернулась,
И, должно быть, навеки ушла...

Что ж, пора приниматься за дело,
За старинное дело свое.
Неужели и жизнь отшумела,
Отшумела, как платье твое?
1916

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét